“Những cặp tình nhân yêu nhau, ở bên nhau có thể sẽ cùng nhau tìm cái chết để

chứng minh tình yêu với đối phương. Những ai không tìm được người yêu của mình

cũng có thể nảy sinh cảm giác xúc động muốn nhảy từ tầng cao xuống để chứng

minh tình yêu của mình với đối phương.”

Khi Lục Tân lao vào toà nhà cao tầng, tước đi năng lực hoạt động của đôi tình

nhân đang tay trong tay dắt nhau lên tầng cao, Hàn Băng trong kênh đã nhanh

chóng sửa sang lại tư liệu, vừa thông báo với Lục Tân, vừa trình lên cấp trên.

Trong việc phân tích những tài liệu này, cô đã cố gắng hết sức để nói thật dễ

hiểu. Hơn nữa, cô còn tập hợp cả những tài liệu mà tổ khác nộp lên, tổng hợp

và phân tích toàn diện.

Hiện nay, trong thành phố xuất hiện sự kiện ô nhiễm mang tính đột phát, không

chỉ ở mỗi một chỗ là trung tâm thương mại Vạn Chúng mà còn ở vài nơi khác nữa.

Nguồn gốc của thông tin cũng không chỉ ở nơi đây, khi điều tra những chỗ khác

và đưa ra kết quả, họ cũng sẽ tập hợp lại, gửi tới nhóm phân tích thông tin.

“Sao có thể phức tạp như vậy...”

Lục Tân vừa thấp giọng hỏi, vừa vẫy cờ trong tay, bên người hắn thỉnh thoảng

vang lên tiếng “khanh khách”.

Trong giọng hắn đã mang theo vẻ giận dữ và cả nghi hoặc.

Giận dữ vì sự kiện ô nhiễm lần này dẫn tới thương vong nghiêm trọng.

Tất cả đều là mạng người, biết ăn, biết làm, biết hôn môi, biết trồng trọt,

còn biết giúp đỡ người khác nữa, sao lại chết lãng xẹt như vây?

Mà nghi hoặc là vì sự kiện lần này quá phức tạp.

Hắn từng xử lý khá nhiều sự kiện ô nhiễm đặc biệt, không còn bị coi là lạ lẫm

gì trong phương diện này.

Nhưng những mối liên kết logic đã thấy trước đó, hoặc vô cùng đơn giản, hoặc

ly kỳ tới mức không thể giải thích được.

Nhưng bây giờ, gặp phải loại này, trong một sự kiện ô nhiễm đặc biệt có cùng

một nguồn gốc, mối liên kết logic bên ngoài lại xuất hiện biến dị.

“Vì đây là do con người làm ra...”

Đối mặt với sự phẫn nộ của Lục Tân, giọng của Hàn Băng trong kênh liên lạc vẫn

rất bình tĩnh, còn mơ hồ mang theo sức nặng:

“Dù nguồn ô nhiễm bình thường có xuất hiện cũng rất ít khi dẫn tới những sự

kiện hỗn loạn trên quy mô lớn, hơn nữa còn không thể khống chế. Thứ chúng ta

phải đối mặt bây giờ rất có thể có liên quan tới sự kiện bức tranh thần bí bị

trộm mà tổ trưởng Trần mới trình báo lên không lâu. Chắc dị biến giả bên ngoài

thành phố cố tình sắp xếp chuỗi sự kiện ô nhiễm đặc thù này, nhờ vào đó mà gây

ra hỗn loạn, để tiện cho họ chạy trốn... Chỉ có những người từng trải nghiệm

sắp đặt kĩ càng thì mới có thể phát triển độ nguy hại của nguồn ô nhiễm lên

tới cực điểm...”

“Vẫn là do Tần Nhiên kia làm sao?”

Trong lòng Lục Tân không khỏi chùng xuống, hắn trầm giọng hỏi.

“Đúng!”

Trong kênh liên lạc, Hàn Băng nói với vẻ bình tĩnh: “Đã khởi động điều tra

khẩn cấp với nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 rồi, nhưng có quá ít manh mối cho

nên vẫn chưa thể xác định được điều gì. Bây giờ, thứ chúng ta có thể xác định

là dị biến giả bên ngoài thành phố đã khơi lên trận bạo loạn trong thành phố

vệ tinh số hai. Dù mục đích thực sự của họ là gì, ô nhiễm cũng là chuyện đã

rồi.”

“Bây giờ, chúng ta chỉ có thể dốc sức dọn dẹp.... trước khi ngày càng có nhiều

người chết hơn!”

Nghe Hàn Băng nói, lòng Lục Tân chùng xuống, sau đó hắn cắn chặt môi.

Hắn không nói gì nữa, dùng tốc độ nhanh nhất leo cầu thang của toà nhà này,

lên tầng cao nhất.

Trên đường đi, hắn đã tước đoạt năng lực hành động của năm người.

Sau khi hắn xông lên tầng cao nhất, lập tức nhìn thấy ba người đi tới rìa của

toà nhà.

Bên trái là một người đàn ông trung niên, kéo theo một cô gái mập mạp.

Còn bên phải là một thiếu niên gầy nhẳng.

Họ thậm chí sắp dẫm chân vào rìa của toà nhà rồi.

Lục Tân lập tức ép bản thân mình căng thẳng lên, quay đầu nhìn em gái.

Lúc này, hoặc có lẽ trong cả quá trình này, em gái vẫn luôn rất nghe lời.

Dường như con bé cũng biết, lúc này, Lục Tân đang vô cùng để ý, nó không chỉ

cố gắng phối hợp, mà còn không hề quấy rầy Lục Tân.

Ngay lúc này, Lục Tân nhìn về phía con bé, nó lập tức hiểu được ý của hắn.

Hai bên trái phải, khoảng cách là quá lớn, họ không thể cùng cứu cả ba người.

Cho nên họ đành phải tạm thời tách nhau ra.

Sau khi nhìn nhau, gật đầu một cái, Lục Tân chợt giậm chân, vọt về phía cậu

thiếu niên ở bên phải tầng nhà.

Khi thân hình hắn vừa xông lên, em gái cũng đã nhảy khỏi lưng hắn, lao về phía

cặp vợ chồng trung niên ở bên trái.

Họ, một người vọt tới bên cạnh cậu thiếu niên, lập tức ôm lấy hông cậu ta, đẩy

ngã cậu ta về phía chỉ cách mép toà nhà chưa tới mười phân, còn một người lại

xuất hiện bên cạnh cặp vợ chồng trung niên một cách quỷ dị, mạnh mẽ ôm họ lùi

vào.

“Ta thích ngươi, Nam Nam...”

Ánh mắt cậu thiếu niên mê man, cậu ta kêu to, dường như vắt hết sức lực bò về

phía rìa tầng nhà.

Trên mặt cậu ta mang biểu cảm bi thương và tuyệt vọng, trong tay còn siết chặt

bức ảnh một cô gái mặc quần áo bò.

Được Lục Tân kéo vào, cậu vẫn vùng vằng muốn bò về phía mép toà nhà, miệng kêu

khóc nức nở, ầm ĩ: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi mà, ta thích ngươi thật lòng,

nhưng ngươi luôn không tin, bây giờ ta chết cho ngươi xem, dù sao ngươi cũng

nên tin rằng ta thật lòng...”

 

0.13068 sec| 2423.133 kb